CẢM XÚC VỀ MẸ, VỀ CÔ GIÁO
Tháng mười - tháng có ngày Lễ kỉ niệm 40 năm ngày thành lập Hội Liên hiệp Phụ nữ Việt Nam, cũng là ngày để chúng ta dành những điều tốt đẹp gửi đến những người thân yêu thuộc phái nữ. Với tôi, người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời mình chính là mẹ.
Mẹ là người đã sinh thành, nuôi dưỡng cho chúng ta trưởng thành. Mẹ các bạn là người thế nào? Còn mẹ tôi là một người phụ nữ dịu dàng, tần tảo. Năm hai tuổi, mẹ nâng đỡ từng bước đi của tôi. Năm tôi sáu tuổi, mặc kệ cái nghèo khổ, mẹ tần tảo sớm hôm lo cho tôi ăn học và rồi cứ thế mẹ có mặt trong suốt quãng đường trưởng thành của tôi. Năm mười tuổi mẹ dạy tôi thật thà. Rồi cứ thế mẹ rẽ lối, che chở để tôi có cuộc sống tốt hơn. Không chỉ thế, mẹ cũng vô cùng thương tôi, mẹ mang đến cho tôi những điều tốt đẹp mà không hề quan tâm đến bản thân mình.
Tôi được nghe mọi người kể và qua những bức ảnh thời thanh xuân của mẹ thì không khó để nhận ra mẹ rất xinh đẹp với mái tóc dài, gương mặt tươi sáng. Bố vẫn thường nói “ ngày xưa bố phải mất rất nhiều thời gian mới lấy được mẹ mày đấy”. Thế mà thời gian qua, đôi bàn tay mẹ đã đầy những vết chai sần, khóe mắt đầy những vết chân chim, làn da đầy những vết nám sạm. Thời gian cộng với những gánh nặng từ gia đình, từ cuộc sống mưu sinh cứ vậy đã lấy đi thanh xuân của mẹ, lấy đi những ước mơ mà mẹ luôn thầm mơ đến nhưng đứng trước mặt bọn tôi mẹ vẫn tỏ ra mạnh mẽ, vẫn luôn lặng lẽ hi sinh cho con. Chỉ cần nghĩ đến những thứ mẹ từng trải qua, nước mắt tôi bất chợt tuôn dài.
Mẹ chính là diều hạnh phúc nhất đời của con. Mẹ à, con sẽ cố gắng học thật giỏi, sẽ cố gắng trở thành một công dân tốt để chia sẻ bớt những gánh nặng trên đôi vai mẹ. Mẹ mãi mãi là người con yêu nhất trên đời, cảm ơn mẹ đã đến bên con. Tất cả chúng ta hãy luôn ghi nhớ: “Có mẹ là điều tuyệt vời nhất!
“Mẹ cha đâu để em phải gian nan
Thân thơ dại trước muôn vàn cơ cực
Đông buốt giá hạ về thì nóng nực
Gót chân trần tê nhức với thời gian”.
Người phụ nữ thứ hai tôi muốn bày tỏ lòng biết ơn là cô giáo chủ nhiệm từ lớp sáu đến hết lớp chín - người đã góp phần nâng đôi cánh để tôi bay cao, bay xa hơn - cô giáo Vũ Thị Yến. Mới ngày nào, từ một cô bé rụt rè, bỡ ngỡ bắt đầu làm quen với bạn bè, trường lớp và cô giáo ở lớp 6A2 trường PTDTBT THCS Pu Nhi. Em bây giờ đã là sinh viên trường Đại học sư phạm, chẳng bao lâu sẽ là đồng nghiệp của cô. Chính cô là người đã gieo vào tâm hồn em hạt giống ước mơ trở thành “người đi gieo cái chữ”. Trong thời gian đó, em đã được học rất nhiều từ cô. Tình cảm của cô với chúng em là tình cảm vô bờ bến. Cứ mỗi tiết học của mình, cô đã truyền đạt đến học sinh chúng em những kiến thức cơ bản, nội dung và bản chất của bài học. Điều quý giá là không chỉ dạy cho chúng em tri thức mà còn dạy chúng em đạo lý làm người. Đó là bài học đường đời đầu tiên mà chúng em được học từ cô. Cô là người dạy chúng em biết đọc, biết viết, biết khi nào nên nói, khi nào nên im lặng để lắng nghe ý kiến của người khác. Người đã dạy em biết khóc, biết cười đúng lúc, biết không làm ngơ trước những tình yêu thương, biết thế nào là đoàn kết cũng như làm thế nảo để vượt qua đau khổ, thất bại. Những bài học tưởng chừng như đơn giản ấy sẽ là hành trang vô cùng quý giá để chúng em bước vào đời. Tình yêu thương của cô dành cho những đứa học trò yêu quý của mình cũng giống như tình cảm của người mẹ với những đứa con thân yêu vậy. Nhờ có cô dạy dỗ, khuyên bảo cùng sự nỗ lực của bản thân mà giờ đây em đã tự tin sải cánh bay cao, bay xa hơn, đến với chân trời mơ ước.
Nhân ngày 20 tháng 10, con xin gửi lời cảm ơn sâu sắc đến hai người mẹ, một người cho con hình dáng, một người trang bị cho con tri thức. Cả hai đều yêu thương,che chở cho con. Tình cảm của mẹ và cô sẽ là hành trang con mang theo suốt cuộc đời. Con muốn nói răng: “Con yêu mẹ, yêu cô giáo. Con mong hai người phụ nữ tuyệt vời của con thật nhiều sức khỏe, luôn an vui”